– Chúng ta hãy chia tay!
Ming nói từng chữ như thể đang nói, bằng một giọng hơi gay gắt và to khiến mọi người trong quán cà phê phải quay đầu lại nhìn chúng tôi. Lúc đó tôi chỉ ước có một cái lỗ thật to để chui vào cho đỡ xấu hổ. Đây không phải là lần đầu tiên tôi nghe nói rằng nó giống như một thói quen. Hãy trở lại sau một hoặc hai ngày. Nhưng lần này thì khác, và tôi có cảm giác tồi tệ rằng chúng tôi – thực sự – đã chia tay. Minh mảnh khảnh và duyên dáng, khuôn mặt trái xoan và đôi mắt đen láy khiến anh mê mẩn. Là một MC đài truyền hình nổi tiếng như vậy, tất nhiên có khá nhiều người theo dõi Minh dù biết anh đã có người yêu. Tôi ngồi chết lặng như tượng đá, trả lời chậm rãi, yếu ớt:
Điều tôi vừa nói có đúng không?
Minh gằn từng chữ, giọng quả quyết:
– Tôi không nói dối. Đừng sử dụng nó như bạn đã từng. Tôi đã rất mệt!
rất nhanh. Minh chộp lấy chiếc túi, mở khóa, đặt tờ polymer lên bàn rồi bước nhanh ra khỏi cửa hàng. Tôi chợt hiểu ra mọi chuyện, khi Minh lên xe, tôi chạy theo và nói:
– 5 năm yêu nhau là chưa đủ với em…
Minh cáu kỉnh, bày trò nghịch nghịch:
– 5 năm hay 10 năm cũng vậy. Anh chán em quá! Đừng gặp tôi nữa. mất việc!
Nói rồi Minh phóng xe đi, bỏ lại tôi một mình trong một chiều thu đầy nắng.
Tôi thở dài mệt mỏi. Lần này, đó là một cuộc chia tay thực sự. sớm. Tôi tưởng tượng một anh chàng là fan của Minh bám lấy anh ta, sau đó anh ta làm mọi cách để chiếm được trái tim của Minh. Tôi đã biết vì sao Minh chia tay tôi rồi. Tôi coi mình đã làm gì khiến Minh không hài lòng mà anh lại nói lời chia tay vội vàng như vậy!
Tôi và Minh là bạn thân nên hiểu rất rõ đường đi nước bước của nhau. Khi còn học đại học, chúng tôi có một mối quan hệ cởi mở. Bạn bè đều biết rằng chúng tôi là cặp đôi hoàn hảo. Nó làm tôi vui. Minh xinh đẹp, tài năng, năng động và nhạy cảm… đó là những tố chất thật sự của con gái Hải Phòng. Thời gian dài yêu Minh khiến tôi nhận ra và hiểu ra một điều rằng: hoa hồng đẹp thường có gai. Quả thật, những vết xước do gai hoa hồng gây ra trong tim tôi vẫn đang rỉ máu. Minh là người cầu toàn và thích những thứ hoàn hảo, dù anh biết trên đời này không có gì là hoàn hảo. Ngay từ ngày đầu yêu nhau, tôi đã như “xe ôm”, đưa đón Minh đi học, đi làm rồi về nhà. Trong thâm tâm, tôi biết cũng có nhiều người đàn ông như tôi, muốn làm “xe ôm” mà không được. Do tính chất công việc, Minh có nhiều mối quan hệ. Gần đây, tôi thấy Minh thường xuyên nhận được nhiều cuộc gọi lạ và gặp gỡ nhiều người. Bình thường, tôi đưa cô ấy đi bất cứ đâu, nhưng gần đây mọi thứ đã thay đổi. Minh đề nghị gọi taxi cho tôi về nhà nghỉ để tôi đỡ mệt và đỡ phải làm việc cho cô ấy. Cho đến một ngày, Minh nói với tôi rằng anh ấy có đủ tiền để mua nhà và xe hơi, trong khi tôi vẫn chạy xe ôm và thuê nhà. Tôi mừng cho Min nhưng chợt thấy xấu hổ cho bản thân vì hai thứ đó là thứ mà một người đàn ông cần có trước hôn nhân.
Tóm lại, Minh là hình ảnh của một người phụ nữ hiện đại, độc lập về tài chính và không thích phụ thuộc vào ai. Đôi khi, tôi nghĩ, cô ấy giống một người đàn ông hơn.
Nhưng tôi dị ứng với tính cầu toàn của Minh, có thể coi đó là gót chân của Ah Shin. Muốn làm sếp khó, Minh để tôi hỗ trợ mọi lúc mọi nơi. Tôi thường nói với cô ấy rằng phụ nữ không nhất thiết phải làm lãnh đạo. Thật tốt khi có một công việc ổn định và có một người đàn ông tốt như tôi ở bên. Lúc này Tiểu Minh sẽ nhảy dựng lên, sắc mặt đại biến, hai mắt mở to, phản ứng cực kỳ gay gắt. Cô ấy không muốn ổn định cuộc sống và trở thành một người vợ, người mẹ ký sinh và sau này là một người chồng ký sinh. Phụ nữ cũng cần đứng về phía nam giới, chống lại nam giới và quy trách nhiệm cho nam giới. Tôi không thông cảm cho lối sống này, nhiều lúc Minh giận tôi, tôi nhẹ nhàng khuyên nhủ thì cô ấy có vẻ lên đồng nói: “Anh quá ích kỷ, quá gia trưởng và không biết nghĩ cho người khác.”
Trận chiến này thì khác. Chiều nay, tôi đang nghe bản nhạc cụ “Unbreck my heart” với giai điệu nhẹ nhàng, như đang ở trên thiên đường, qua tác phẩm của một kỹ sư phần mềm để xả stress, bước ra khỏi phòng, đứng trên lan can hít thở không khí trong lành, chợt thấy một bóng người quen thuộc từ trong xe bước ra. Mặc dù Minh đang đeo kính râm nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy cô ấy trong chiếc váy đen thanh lịch. Tôi cứ nghĩ cô ấy đến đây để gặp tôi, và tôi rất hạnh phúc, đột nhiên một người đàn ông nước ngoài cao ráo, đẹp trai bước xuống xe và đi về phía cô ấy, họ tay trong tay đi vào một nhà hàng gần đó. Tim tôi đập loạn xạ trong lồng ngực, máu nóng dồn lên mặt. Tôi đổ mồ hôi khắp người. Tôi đã chụp lại cảnh đó và gửi cho Minh. Tôi tháo tai nghe và bước vào căn phòng với sự náo động bên trong.
– Gặp tôi ở Highland Coffee, tôi muốn nói chuyện!
Min, vẫn trong bộ đồng phục ăn trưa, đến gặp tôi ở quán cà phê. Tôi đã nói hết với Minh những suy nghĩ của mình khi thấy cô ấy tay trong tay với một người đàn ông lạ. Khi tôi đang bồn chồn và không kìm được xúc động, Minh cắt ngang:
– Anh đang vội mà Thanh. Bạn có biết tôi có quan hệ gì với người đàn ông ghen tuông đó không? Làm sao tôi có thể hạnh phúc với anh, một kẻ ích kỷ, đầu cơ như anh?
Tim tôi như bị bắn một mũi tên. Min đã đúng về điểm yếu của tôi. Tôi im lặng hồi lâu, không biết nói gì. Mọi người đều có sai sót. Điều quan trọng là thái độ của bên kia đối với khiếm khuyết. Muốn dẹp hay ngồi bóc lột nhau? Minh rơi vào loại thứ hai vì nói chuyện là sở trường của Minh. Tôi cười khẩy và nói:
– Ừ, anh ích kỉ, anh ngốc. Vâng, bạn tốt hơn tôi. Danh vọng, nhà cửa, xe cộ. Bây giờ tôi cần tìm một người đàn ông tốt hơn anh. Tôi ổn. Nhưng bạn phải nhớ rằng tôi vẫn là người yêu bạn và quan tâm đến mối quan hệ xung quanh bạn. Bạn có quyền được biết!
Và câu chuyện diễn biến sau đó như thế nào thì chắc ai cũng biết. Sau khi tôi thể hiện tài hùng biện rìu của mình qua mắt Minh, mắt cô nhìn xa xăm rồi đỏ hoe dữ dội:
– Chúng ta hãy chia tay!
Chúng tôi đã không nói chuyện với nhau trong một tuần. Khi tôi hỏi đồng nghiệp của Minh thì cô ấy đang trong kỳ nghỉ, điện thoại tắt máy nên tôi không liên lạc được. Sau cuộc tranh cãi nảy lửa ở HC, tôi mới biết ông Tây chỉ là đối tác của một đài truyền hình, còn Minh đang làm chương trình phóng sự với ông ta, chỉ là quan hệ làm ăn, không hơn không kém. Tôi chộp lấy chiếc điện thoại trên bàn xin lỗi vì đã hiểu lầm Minh.
Vài ngày nữa là đến sinh nhật của Tiểu Minh. Những lần sinh nhật trước, chúng tôi thường tổ chức tiệc mặn tại nhà. Tôi nấu ăn ngon, Minh chỉ là phụ việc. Minh từng nói đùa với tôi rằng con gái lấy được bạn trai biết nấu ăn là một điều rất may mắn và hạnh phúc. Bản thân Ming chỉ có một số ít đồ đạc. Sau bữa tiệc, chúng tôi cùng nhau ngồi xem phim, chơi game, hát karaoke, v.v. Minh hát rất hay vì anh ấy có giọng hát vàng và lần nào cũng được điểm tối đa. Còn tôi, vừa hát xong chỉ vài chục nốt trầm và bị Minh chế giễu là “ca sĩ nhạc pop” Chai-en.
…rồi ngày hạnh phúc ấy cũng đến. Năm nào tôi cũng dồn hết tâm huyết cho công việc, và cách tôi chọn quà sinh nhật cho cô ấy là: mời cô ấy đi siêu thị, xem cô ấy thích gì thì tôi sẽ mua. Và năm nay, tôi rất chán. Thế là xong, đi thôi. Ghé Lotte Mart cùng Minh chọn món cho tiệc thôi nào. Tôi lang thang ở đó một mình và mua một số thức ăn ngon và một chai rượu, sau đó tôi về nhà nấu ăn và ăn một mình. Tôi chỉ ăn vài miếng và cảm thấy dũng cảm. Như ai đó đã nói: “Khi mất em anh mới hiểu thế nào là yêu và hận”. Nhưng tâm trạng của tôi hơi khác một chút: mất em khiến tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Tối hôm đó, tôi đi dạo bên Hồ Tây để hít thở không khí trong lành. Mặc kệ cơn gió đêm mát rượi, một mình tôi đứng bên gốc cây cô đơn ven hồ vuốt ve làn da. Có cảm giác cái cây ấy cũng cô đơn như chính tôi vậy. Đâu đâu cũng có những cặp đôi nắm tay nhau cười nói hạnh phúc. Chỉ còn tôi nặng trĩu một nỗi buồn trong lòng. Đang hóng gió đêm mát rượi, tôi chợt nghe tiếng một người phụ nữ hét lên: “Cướp, cướp, bắt!” Một bóng đen vụt qua tôi, mất đà ngã xuống đất với chiếc ví màu hồng trên tay. Lúc này tôi biểu diễn vài thế võ đã học từ lâu, khóa tay tên cướp giao cho công an, cô gái bị mất ví cũng đến cảm ơn. Cô gái bên cạnh tôi nói một tiếng “cảm ơn” như một tiếng thở hổn hển và nó kết thúc. Nhưng tôi chợt khựng lại. Người bị mất ví là Minh. Cả hai đồng thanh nói:
– Cái gì? …
Chúng tôi ngạc nhiên nhìn nhau, nhưng dường như hiểu tâm trạng của tôi, Minh nín cười như không có chuyện gì xảy ra:
– Cậu đang làm gì ở đây?
-…
Tôi chưa kịp trả lời thì Minh đã nhìn tôi cười tinh nghịch:
– Sinh nhật của tôi không phải là sinh nhật của tôi nếu không có bạn, và tôi ở đây vì cô đơn, phải không? Tôi biết bạn thích bàn tay đó. Chúng tôi đã hẹn hò được năm năm!
Minh dửng dưng rút ví, đưa cho tôi tờ tiền polymer và bắt tay tôi, cười tươi như vừa được tăng lương:
– Mời anh ăn bánh tôm Hồ Tây! Đây là phần thưởng của tôi vì đã bắt được tên trộm cho bạn.
Tôi cười thành tiếng vì Minh rất tự nhiên, “không sao đâu”, tôi định nói xin lỗi nhưng lại thôi. Tôi nghĩ, với bản tính thích khám phá, hay quên của Minh, cô ấy sẽ buồn một thời gian. Có lẽ, tuần trước, Min đã đi du lịch và tìm thấy niềm đam mê mới. Thế mới nói, một trong những bí quyết quan trọng nhất để có một tình yêu sâu đậm và bền lâu là: cần tin tưởng và tôn trọng người yêu, đừng bao giờ vội vàng nói lời chia tay để rồi sau này phải hối hận.
Chuyên mục: Tổng hợp
Nhớ để nguồn bài viết này: Podcast Truyện ngắn: Lời chia tay vội vàng của website cvn.edu.vn